Đến nay, đã tròn 180 ngày chị Vũ Huyền sống tại Hà Nội phát hiện ra mình mắc phải căn bệnh ung thư vú.
Hiện nay, chị đang Vũ Huyền đang phải điều trị ung thư vú bằng hóa chất tại bệnh viện. Nhưng mặc dù vậy, cảm xúc của người mẹ từng bước vượt qua bệnh tật khiến chị Vũ Huyền như vỡ òa. Vì vậy, chị Vũ Huyền đã viết bài viết này để gửi tới cậu con trai hơn 2 tuổi của mình. Tâm sự với chúng tôi, chị Huyền mong rằng bài viết này của mình sẽ được chia sẻ đến nhiều bà mẹ và đó chính là những lời cảnh tình tới nhiều người phụ nữ khác. Dưới đây là toàn bộ chia sẻ của chị Huyền Vũ.
“Mầm sống!
Nằm trong phòng kín, làm bạn với chăn và gối mẹ lại muốn viết gì đó cho con. Viết cho con những điều con chưa hiểu, để ngày nào đó, con lớn, con hiểu và biết đâu lúc đó mẹ không còn bên con, thì con vẫn sẽ nhìn thấy, mẹ con đã vui sống thế nào!
Hôm nay, không phải là một ngày gì đặc biệt, chỉ là ngày mẹ thấy trên News Feed của mẹ tràn ngập hình ảnh những chiếc khăn ấm, nhiều nụ cười, nhiều niềm vui sướng. Con vẫn thích thú nhìn những bức ảnh đó, vẫn gọi anh gọi chị quàng khăn của con đó. Con chưa hiểu được sự thiếu thốn nơi xa ấy, con chưa cảm được cái rét tím tái nơi cao ấy, con cũng chưa bao giờ bị đói, bụng kêu òng ọc như những nơi ấy, con đang sống tốt hơn những người bạn, người anh, người chị nơi ấy con biết không?
180 ngày đã qua, quá dài cho chúng ta phải không con, 180 ngày mẹ không thể ở bên con trọn vẹn, 180 ngày với những thứ đau đớn thể xác khiến tinh thần mẹ đanh thép hơn, 180 ngày trải qua điều trị và chờ đợi hy vọng, 180 ngày mẹ đã là chiến sỹ thực sự con ạ. Sau 180 ngày này, mẹ sẽ luôn có tinh thần sẵn sàng để chiến đấu với mọi thử thách khác. Có lẽ nó sẽ nhẹ nhàng hơn với mẹ rất nhiều.
Ung thư, đúng là một căn bệnh đáng sợ của loài người không chỉ riêng có mẹ, rất nhiều người quanh mẹ đang rất mạnh mẽ chiến đấu với nó và mẹ của con là một trong những người như thế. Nhưng mẹ không coi căn bệnh này là kẻ thù, vì nếu mẹ cứ mãi dồn nó đến chân tường, đánh đuổi nó theo như liệu pháp bác sỹ nói “hóa chất toàn thân”.
Liệu nó sẽ chết hẳn, hay nó chỉ yếu đi giống như những tế bào lành của mẹ cũng yếu đi qua từng ngày điều trị, rồi khi cơ thể mẹ không con những chú lính chì bảo vệ, nó sẽ vùng lên và lại đánh gục mẹ một lần nữa. Hòa bình có lẽ là cách tốt nhất để không ai làm tổn thương đến ai cả. Hòa Bình có lẽ là cách duy nhất để song song cùng tồn tại. Mẹ nghĩ thế!
Có lẽ quá trình trải qua các phác đồ điều trị khác nhau, hóa chất khác nhau, thuốc hóa chất dự phòng khác nhau, mỗi lần cắm kim truyền là một lần mẹ gồng mình để nhận ra rằng, cơ thể và sức khỏe đang nổi giận với mẹ. Mẹ đã thực sự chưa biết trân trọng cái vốn đáng quý mà tạo hóa cho mẹ, mẹ đã chưa học được cách bảo vệ chính khỏi bệnh tật.
Khi ngồi đây, viết cho con, mẹ cũng muốn gửi gắm đến những ai, đã và đang có một sức khỏe tốt, hãy học cách trân trọng nó, học cách dùng sức khỏe cho những điều ý nghĩa và hãy dành những thời gian sống để yêu thương thật nhiều.
Con ạ! Tóc mẹ bắt đầu mọc, bắt đầu nhú, cái mà mẹ không tưởng tượng được ra khi da đầu nhẵn thúi của mẹ, bắt đầu những lấm chấm đen. Đó có thể coi là những mầm sống lạ trên bãi đất khô cằn, những dấu hiệu tích cực để mái tóc mẹ trở về như xưa.
Con ạ! Móng tay mẹ cũng đang hồng trở lại, không thâm đen như những ngày triền miên hóa chất. Đã có chút sức sống trên đôi bàn tay mẹ.
Con ạ! Những tĩnh mạch của mẹ cũng bắt đầu xuất hiện, nhìn thấy chứ không biến mất như trước, không thâm tím như những ngày mẹ vỡ ven!
Con ạ! Làn da mẹ, chắc tệ hại lắm phải không? Sẽ nhanh thôi những xạm đen thâm quầng không còn chỗ cho sự sống đang về.
Mọi thứ trên cơ thể mẹ đang chuyển mình, mẹ đang khát khao một cơ thể tràn đầy nhựa sống như trước đây và mẹ luôn tin mẹ sẽ làm được. Đồng hành cùng mẹ một thời gian nữa con nhé! “
Theo Infonet
-
NƠI MUA
Miền Nam - Hồ Chí Minh
- Bình Dương
- Tiền Giang
- Vĩnh Long
- An Giang
- Bạc Liêu
- Bình Phước
- Cà Mau
- Cần Thơ
- Trà Vinh
- Vũng Tàu
- Đồng Nai
- Tây Ninh
- Đồng Tháp
- Hậu Giang
- Bến Tre
- Long An
- Sóc Trăng
- Kiên Giang